Nỗi đau mất người thân và cuộc gặp gỡ với đức phật

Theo các nhà tâm lý học, nỗi đau mất người thân là một trong những trạng thái thần kinh căng thẳng nhất mà con người phải chịu đựng. Trong cuộc đời, chắc hẳn ai cũng từng trải qua nỗi đau này. Có người vượt qua nhưng cũng có người đầu hàng trước nó.

Theo nhân sinh quan của đạo Phật thì tất cả mọi sự vật, hiện tượng trên cuộc đời này đều vận hành theo quy luật Vô thường, nghĩa là có sinh thì phải có diệt, mạng sống của con người cũng không ngoại lệ. Dù biết rằng, nỗi đau mất người thân là quá lớn nhưng đó là quy luật của tự nhiên và ai cũng phải trải qua. Tuy nhiên, một số trường hợp, người ta vẫn không thể chấp nhận được sự thật này.

Thời Đức Phật, có một phụ nữ tên là Kisa Gotami, ở thành Xá Vệ. Bà rất nghèo nhưng may mắn lấy được con trai của nhà giàu.

Về làm dâu một gia đình giàu có nhưng không mang theo của hồi môn, bà bị khinh thường so với những người con dâu khác. May mắn, bà sinh được một người con trai kháu khỉnh.

Sau khi sinh con, bà được gia đình nhà chồng yêu quý. Đứa con trở thành chỗ dựa tinh thần vững chắc của bà. Nhưng không lâu sau, đứa trẻ mắc bệnh và qua đời.

Ngoài nỗi đau mất con, bà còn mất đi giá trị của mình trong gia đình chồng. Vì quá đau khổ, bà ôm con chạy khắp nơi tìm thuốc chữa bệnh. Tuy nhiên, cả thành Xá Vệ không ai có thể cứu mạng một đứa trẻ đã chết.

Vì quá thương người mẹ bất hạnh, có người đã chỉ cho bà đến gặp Phật. Phật bảo bà đi tìm một nắm hạt cải trắng của nhà nào từ trước đến giờ chưa có ai chết đem về cho Ngài, Ngài sẽ cứu cho.

Vâng theo lời Phật, bà đi khắp từ sáng đến chiều nhưng hỏi nhà nào cũng có người thân đã chết. Cuối cùng, bà chợt hiểu ra, không phải mình bà chịu nỗi đau này. Người mẹ chấp nhận sự thật con mình đã qua đời.

Chúng ta luôn nghĩ rằng cuộc đời êm ả, tươi đẹp và hi vọng nỗi buồn, điều bất trắc sẽ không đến với mình. Để rồi khi tai họa ập đến, ai cũng cảm thấy đau khổ, suy sụp, không thể vượt qua. Không phải tự nhiên mà Đức Phật nhắc đến cái khổ trong tuyên ngôn Tứ Diệu Đế sau khi Ngài đắc đạo.

Nếu hiểu rằng “đời là bể khổ”, định luật vô thường chi phối cuộc sống thì ta có thể đủ mạnh mẽ để đối diện với sự thật về cái chết của những người thân yêu thậm chí là chính mình khi đứng trước cánh cửa Sinh – Tử.

Vì biết, ai rồi cũng phải chết nên mọi người sẽ biết trân trọng cuộc sống hơn, yêu thương con người hơn.

Ngoài giáo lý vô thường thì giáo lý về Nhân quả, nghiệp báo cũng rất quan trọng trong việc điều chỉnh thái độ, suy nghĩ, quan điểm của người thân với người đã mất.

Các trường hợp người thân ra đi đột ngột, khi tuổi đời còn quá trẻ hoặc chết trong hoàn cảnh đau đớn, bi thảm luôn khiến người ở lại cảm thấy đau khổ, dằn vặt thậm chí là oán hận, trách móc.

Tuy nhiên, chúng ta cần hiểu rằng, không có gì là ngẫu nhiên hay xui xẻo. Tất cả là do duyên nghiệp của chính người đó đã tạo ra trong quá khứ và cả hiện tại.

Cách duy nhất để giúp những người thân yêu đã mất của mình được thanh thản là làm các việc phước thiện để hồi hướng công đức cho họ. Việc chúng ta chìm trong đau khổ, than khóc, oán hận không giúp ích được những người đã mất mà còn làm chính mình bị tiêu hao sức khỏe, ảnh hưởng đến cuộc sống của gia đình và những người xung quanh.

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *